Qua đêm nay, đêm mai, chúng tôi sẽ là của nhau mãi cho dù ” tôi cũng đã từng là con đĩ “- một con đĩ mang tình yêu chân thành và hơi nóng sưởi ấm tâm hồn anh.
Tôi yêu anh – yêu chân thành – một tình yêu không tì vết và chưa một lần sứt mẻ kể từ ngày quen nhau.” Kết quả cho điều đó là một ngày đầy hoa hồng trải thảm đỏ, một ngày ngập tràn hạnh phúc cho đôi uyên ương và cũng là một ngày đẹp nhất của đời người “- Tôi tin bản thân hai đứa đều nghĩ thế trước ngày cưới của mình.
Anh phong độ, lịch lãm, thẳng thắn trong công việc và cực kì lãng mạn trong tình yêu. Tôi nghĩ mình thực sự may mắn: ” yêu và được yêu ” – trái tim thật thà với một tình yêu chân thành được đổi lại bằng những ngày tháng bình yên khó tả và có một kết quả nhiều người vẫn hằng mơ. Tôi mong mỏi đếm chờ từng giờ cho đến ngày cưới – một bữa tiệc nhỏ dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình cùng đám bạn thân.Chúng tôi sẽ tổ chức tại bãi biển dưới ánh nắng còn sót lại của một ngày vương với sóng xô tràn bờ đập mạnh vào từng vách đá. Một ước mơ quá lớn với tôi kể từ ngày biết mơ mộng, nhớ nhung thì phải, nhưng thực sự chưa bao giờ tôi ngừng mơ ước.
Ở đời chẳng ai đoán trước được chữ ngờ. T nghĩ quá nhiều về những điều tưởng chừng như đã được dọn dẹp sạch sẽ thành một đống phế liệu của cái quá khứ chẳng mấy vui. Ngày cưới cận kề mà lòng tôi hoang mang khó tả. Bữa tối nay, anh mỉm cười rất nhẹ: ” Yêu chân thành thì không có chỗ đứng cho hai từ ” lừa dối “”. Tôi nhìn anh, nhìn vào đôi mắt ấy, tôi run lên sợ hãi chẳng nói được gì. Trong đôi mắt sâu và hút hồn kia đã từng mê hoặc tôi suốt bấy năm qua, tôi như nhìn rõ hai dấu hỏi to đùng ” là phải đòi được câu trả lời ngay lập tức “. Tôi im lặng, bữa tối của cả hai như chìm dần: ” Vâng, yêu anh thật lòng nhưng tôi cũng đang giấu giếm anh điều không biết phải nói như thế nào?”. Rồi anh cũng lặng im – một con người hoàn toàn khác,đây chẳng phải người đàn ông hàng ngày vẫn mang sự ấm áp, bình yên mà là người đàn ông “mặt lạnh ” khiến sống lưng tôi gai gai.
Nhà tôi ngay sát biển, còn anh trong thành phố nên việc gặp nhau để tâm sự hàng ngày giống như những đôi tình nhân khác là không thể. Một bữa tối của cả hai như hôm nay cũng chỉ một tuần mới có một lần, vậy mà không khí nặng nề quá. Anh đưa tôi về, thỉnh thoảng nhìn và mỉm cười rất nhẹ. Biển về đêm lạnh và đầy gió, anh vẫn đứng sau ôm tôi đứng lặng. Rồi…
“Thực ra, sáng nay anh gặp lại một người bạn cũ. À không, đúng hơn là người yêu cũ của anh”
“Oh – câu chuyện thú vị đây nhỉ? ” – tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi thấy mình quả là tồi khi anh đã đang thành thực, còn bản thân lại che đậy những điều quá là tệ.
“Sao em nghĩ đó là thú vị, em không ghen sao? Anh tưởng em phải phản ứng bằng cách gắt lên như mọi lần chứ?”
“Ghen gì chứ, em nghĩ cô ý ghen với em đúng hơn”
“Vì em sắp là người anh cưới!”
“Không, vì hiện tại anh yêu em, và tình yêu thì không có chỗ đứng cho quá khứ”
“Được rồi, anh hiểu? Mà anh có nên nói tiếp chuyện này không nhỉ “?
“Tất nhiên là có, vì: Yêu chân thành thì không có chỗ đứng cho hai từ ” lừa dối “”.
“Cô ấy cưới chồng rồi, cách đây hơn một năm. Cô bị người chồng ruồng bỏ và sáng nay tìm gặp anh. Vì thế….”
“Vì thế sáng nay anh nói dối là không thể đến đi chọn váy cưới với em”
“Anh xin lỗi”
“Không, nay không đi thì mai đi, em biết chắc chuyện đấy quan trọng hơn việc đi thử váy mà”
“Em đừng nói thế? Anh sai rồi! Anh không biết phải nói với em sao nữa nhưng thực sự… anh yêu em “.
Tôi quay lại nhìn anh, tôi thực sự không hiểu anh muốn nói gì. Anh giấu tôi, tôi giấu anh, vây tình yêu này còn chân thành không?
“Bình tĩnh, anh muốn em nghe, anh nghĩ cần phải nói với em, anh không muốn cô ấy phá hạnh phúc của chúng mình, được chứ?”
Tôi khẽ gật đầu, mắt đăm đăm nhìn anh sợ hãi ” Cô ấy sẽ phá hạnh phúc của tôi ư? Tôi sẽ chết mất nếu tình yêu này bị hủy hoại. Chúa ơi “. Tôi cứ lẩm bẩm trong miệng mình những suy nghĩ ngờ nghệch đấy. Anh nắm chặt tay tôi như “van nơn xin bình tĩnh “.
“Chúng ta quen nhau bao nhiêu lâu rồi?”
Anh hỏi lạnh tanh khiến tôi còn chẳng buồn đáp lại nữa, nhưng tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra…
“Hơn ba năm”
“Nhưng chưa một lần quan hệ đúng không?”
Tôi cúi mặt…
“Vì anh muốn giữ cho em”
Tôi ngẩng mặt nhìn anh, run bắn.
“Em muốn nghe chuyện kia, được chứ?” ” OK, mối tình đầu của anh – mối tình không trong sáng. Cô ấy là Hương – người anh từng kể, em nhớ chứ ( tôi gật đầu ). Hương đã từng phá thai một lần chỉ vì anh đi du học và Hương sợ anh sẽ không quay trở lại. Cô ấy rất đẹp, rất tốt, nói chung ở cô ấy anh không có gì phải phàn nàn nhưng việc giết chết đứa con của anh mà không một lời nói thì anh không thể nào chấp nhận. Anh về nước mang theo tình yêu của anh – là em đó thì Hương cũng vừa mới lấy chồng chưa đầy một tháng. Hương gặp anh, cô ấy bảo: ” Chồng mới cưới sau đêm tân hôn đã đi ngoại tình chỉ vì cô ấy không còn trinh “. Anh sợ, anh hèn lắm đúng không? ( tôi lắc đầu, anh xiết tay tôi chặt hơn giữa cái lạnh của biển lớn ). Rồi cô ấy bỏ đi khi anh chưa kịp nói gì.Một năm trôi qua, anh không liên lạc gì nữa vì sợ làm ảnh hưởng thêm đến hạnh phúc của cô ấy cũng như ảnh hưởng quan hệ tình cảm của chúng mình. Sáng nay, khi anh chuẩn bị xuống đón em thì cô ấy đã đến trước cửa. Hương không thể có thai được nữa và anh ta quyết định li hôn. Anh…”
Tôi nhìn vào đôi mắt anh, khẽ vuốt khuôn mặt:
“Anh đang hối hận về những gì mình làm à? Giả sử anh là người đàn ông kia, anh sẽ nghĩ cô ấy thuộc dạng đàn bà nào?”
“Hắn kém anh hai tuổi và từng là bạn của anh, thật quả bất ngờ. Anh ta gọi Hương là “con đĩ ” chỉ vì…”
“Vì không còn trinh đúng không?”.
“Anh đã nói là bình tĩnh mà “.
“Vậy anh muốn giải quyết chuyện đó sao nhỉ? Đừng bỏ rơi cô ấy – cô ấy rất đáng thương. Cô ấy cũng đã từng tâm sự với em, rất rất nhiều. Em luôn coi Hương như em gái của mình. Anh hiểu chứ?”
“Anh biết mình đã sai”
Tôi nhìn anh, anh không nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không biết rồi chuyện này sẽ đi đến đâu nữa…
“Ngày cưới chúng ta còn chưa diễn ra. Hãy suy nghĩ thật kĩ, đừng để mình sai thêm một lần. Anh về đi, khuya rồi.”
“Anh chỉ muốn nói:anh yêu em. Em ngủ sớm nhé. Mai đầu tuần đừng để đôi mắt sưng lên như gấu trúc, nghe chưa.”
Anh nhéo má tôi, buồn cười. Hành động của anh thất thường như thế. Anh lại lấy được lòng tin ở tôi nhanh như vậy. Vẫy tay chào anh, chờ cho xe khuất xa rồi mà tôi vẫn chẳng chịu về nhà, lang thang dọc theo ven biển. Đầu đau kinh khủng, gió lùa mạnh khiến tôi co ro với chiếc váy mỏng từ hồi chiều. Nhưng thực sự, tôi không muốn về nhà lúc này, tôi sợ một mình với khoảng trống của căn phòng lớn không hơi người kia.
Gần hai tiếng sau…
“Anh về đến nhà rồi, vợ yêu”
“Uhm! Ai cho gọi là vợ hả. Vậy ngủ đi nha ngốc”
“Em đang ở đâu đấy. Anh nghe không rõ”
“À, ừ,…, em mới ra ngoài mua đồ ăn đêm thôi”
“Bà giúp việc lại về quê rồi hả em”
“Dạ không, em muốn ra ngoài mua theo ý mình thôi. Bà làm cả ngày phải để nghỉ chứ hihi. Ngốc ngủ đi nha”
“Vậy về sớm nghe không?”
Tôi đi thẳng về nhà như có anh đang đi theo sau mang cái que vọt dọa dẫm vậy. Vẫn quá sớm để tôi hạ người xuống tấm nệm, còn anh…? Tôi lên mạng viết lách theo thói quen của mình, tôi gặp cả anh và Hương đều mở đèn sáng. Tôi bàng hoàng không biết làm sao. Tôi ẩn nick. Nhưng máu ghen lên đến tận cổ của thói đàn bà. Tôi bấm điện thoại và chờ…
“Em chưa ngủ sao?”
“Em hơi khó ngủ. Anh ngủ chưa?”
“Anh mới chợp mắt thôi”
Anh nói dối tôi, anh đang nói chuyện với Hương, tôi biết mà. Tôi giận thật.
“Em xin lỗi đã làm anh tỉnh giấc”
“Ngủ đi, vợ yêu “.
Tôi rất buồn. Tôi nằm yên một lúc rồi lại bật dậy: hai nick name kia vẫn còn sáng, sáng vàng khè: người để hình nước mắt rơi còn anh là nụ cười hạnh phúc trong bức chụp cưới hôm vừa rồi. Tôi hiểu, anh đang phải an ủi cô ta. Tôi sẽ nói điều mà mình giấu giếm:
“Anh có muốn lấy một cô vợ không còn trinh không? Không còn trinh nghĩa là con đĩ đấy!”
Anh gọi lại ngay lập tức sau khi tôi chuyển tin nhắn được vài phút. Từ đầu dây bên kia, hình như anh đang tức giận:
“Em nói linh tinh gì vậy hả Dương Dương? Anh xin em, anh muốn là em phải hiểu và biết anh yêu em như thế nào chứ? Trinh à? Trinh nó có đánh đổi được tình yêu đích thực không? Hay trinh tiết chỉ là cái thứ cổ hủ đã giết chết đi bao người đàn bà đáng thương. Làm ơn, làm ơn, xin hãy tin anh. Anh hiểu em đang nghĩ gì từ khi anh nói chuyện đó với em, anh cũng biết người cũ của em là ai. Hiểu không?
“Nhưng em…?”
“Anh đã nói là điều đó chẳng quan trọng gì với anh hết khi cả hai chúng ta đều rất yêu nhau “.
“Em xin lỗi nhưng anh phải có trách nhiệm với Hương, cô ấy cũng là phận đàn bà. Bao khổ đau những tháng ngày qua với Hương là quá đủ. Đúng, cô ấy rất đáng thương, anh biết không? Người con gái hạnh phúc nhất cả đời là khi có mái ấm gia đình và người đàn ông bao bọc chứ không phải chỉ là ánh hào quang của sự chói lóa công việc ở bên ngoài kia. Giờ cô ấy không thể,đúng hơn là không bao giờ được làm mẹ nữa. Anh biết điều đó không? Và hơn hết, em cũng đã từng là đĩ vì em chẳng còn trinh. Em không phá thai như Hương nhưng biết đâu trời ban em không có khả năng sinh con cho người đàn ông của mình. Chúng ta – những con người bình thường làm sao đoán trước được định mệnh “.
“Em làm anh đau lắm, em biết không?”
…….Đầu dây bên kia tắt ngấm. Mắt tôi nhòa mờ ướt sũng trên gối nệm. Anh uot nick, tôi nằm im bất động. Hơn một tiếng sau…
“Em xuống đây, Dương Dương. Anh năn nỉ em đấy. Anh xin em…”
Giọng của anh nghe buồn đau chất chứa, vang vọng trong đêm hòa cùng gió biển với sóng xô nhẹ nhàng. Tôi hé mở cửa khi nhìn thấy bóng đen dưới kia lấy hai tay úp vào mặt và chân quỵ gối xuống đất. Dường như anh đang bất lực trước mọi thứ. Vừa lúc đó, mẹ tôi sang gọi cửa:
“Làm gì mà giận nhau đến mức đấy. Con xuống đưa Minh Minh vào nhà đi. Đêm lạnh, sương xuống. Sáng mai còn đi chuẩn bị cho tiệc cưới chứ. Hai cái đứa này, thật là…”
Giọng mẹ thở dài. Tôi: ” Vâng “. Kéo vội cái áo dài mặc vô người xuống. Chúng tôi vào xe ngồi cho kín gió. Mặt anh nhợt nhạt, đôi mắt bất thần. Tôi nhận ra sự mệt mỏi và bất lực trong anh. Bàn tay anh lạnh toát, khẽ vuốt tóc tôi rồi kéo tôi thật chặt vào lòng:
“Anh xin lỗi vễ những gì đã xảy ra. Anh yêu em.”
Anh ôm tôi vào lòng. Mặc kệ những gi ngoài kia. Thời gian trôi đi lặng lẽ. Qua đêm nay, đêm mai, chúng tôi sẽ là của nhau mãi cho dù ” tôi cũng đã từng là con đĩ “- một con đĩ mang tình yêu chân thành và hơi nóng sưởi ấm tâm hồn anh. Liệu tôi có ích kỉ với cô gái kia không: mất chồng, mất cái quyền mà lẽ ra người con gái nào cũng phải có… Tôi mệt mỏi vô cùng. Chúng tôi ngồi mãi như thế và thiếp đi cho đến hửng sáng. Bình minh trên biển với những tia nắng ban mai dịu dàng, những cơn gió mang vị biển mằn mặn và lành lạnh như mơn man da thịt. Chúng tôi kéo nhau ra nằm dài dưới bãi cát còn ươn ướt vị sương khi chưa đầy năm giờ sáng. Tôi gối đầu trên cánh tay trái của anh, anh vòng tay kia ôm tôi nhẹ nhàng – đôi tay ấy sẽ luôn giang rộng che chở tôi suốt đường dài.
[Sưu tầm]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét